Kỹ thuật internet là một phát minh khoa học kỳ diệu của
ngành tin học đã làm đảo lộn đời sống con người trong xã hội. Thời gian được
rút ngắn và không gian thu hẹp lại như có phép lạ, làm cho con người gần gũi
với nhau hơn. Sự phát triển của kỹ thuật này, đúng ra là sự bùng nổ, chỉ trong một
thời gian ngắn, các hoạt động kinh tế, văn hóa, chính trị… trong xã hội hầu như
đều phải dính líu đến nó. Tin học (internet) đã trở thành một ngành nghề quan
trọng. Các chuyên viên phần lớn tốt nghiệp đại học. Các xí nghiệp lớn trong
quốc gia phần nhiều các hoạt động gắn liền với tin học. Đóng góp về kinh tế của
ngành vào GDP quốc gia ngày càng tăng lên, chiếm (hay phụ thuộc) tỉ lệ quan
trọng. Mọi mặt trong đời sống của xã hội, dầu muốn dầu không, hầu như có liên
quan.
Sự xuất hiện của internet đem lại biết bao nhiêu nỗi vui, nhưng
cũng đem lại nhiều nỗi phiền hà, phần nhiều do tính « nặc danh » của
người sử dụng. Vấn đề « nặc danh » trên mạng internet đã trở thành
một tai họa, không chỉ đe dọa tự do cá nhân của người sử dụng, mà còn đe dọa
đến cả an ninh quốc gia, cách vận hành xã hội. Về phương diện an ninh quốc gia,
internet đã trở thành chiến trường. Chiến tranh trong tương lai nếu xảy ra thì
trước tiên là chiến trường internet. Nhiều cường quốc trên thế giới đã đào tạo
một đội ngũ chuyên gia sẵn sàng cho cuộc chiến mới này.
Về phương diện xã hội, một xã hội bình thường thì không chấp
nhận các hành vi « nặc danh ». « Nặc danh » có nghĩa là dấu
kín tên tuổi. Anh làm điều gì sai trái mà dấu diếm hành tung, danh tính của
mình ? Những kẻ làm một hành động gì đó mà cố ý dấu kín tên tuổi, hiển
nhiên có ý định trốn tránh trách nhiệm việc làm của mình trước xã hội. Ta
thường thấy kẻ cướp hay bịt mặt. Việc bịt mặt là muốn che dấu khuôn diện, « căn
cước » của mình.
Vấn đề nặc danh phát triển đến mức kinh khủng trong các mạng
xã hội như Facebook, Yahoo, Twister…. Các dụng cụ internet này đã giúp con
người cảm thấy được « tự do » hơn trong các xã hội « kín » ở
các nước độc tài. Người ta can đảm hơn trong việc phát biểu ý kiến đối nghịch
với nhà cầm quyền, nếu việc phát biểu « nặc danh », tức căn cước bản
thân không tiết lộ. Việc « nặc danh » này có tính chính đáng, vì lý
do an ninh bản thân. Ta cũng thấy trường hợp tương tự ở các xã hội văn minh.
Nhân chứng « nặc danh » được nhìn nhận, nếu việc làm chứng này có thể
đe dọa đến an ninh của bản thân và gia đình của nhân chứng.
Nhưng ở các nước độc tài, nhà nước cũng sử dụng việc « nặc
danh » trên internet để truy tìm căn cước của những người dám lên tiếng « nói
khác » chủ trương của lãnh đạo. Ở VN hiện nay, nhà nước CSVN (và TQ) đã thành
lập đội ngũ « dư luận viên », nói là để hướng dẫn dư luận, nhưng mục
tiêu là truy tầm những kẻ nói khác với chủ trương của đảng. Đội ngũ « dư
luận viên » này đông đảo, làm việc toàn thời được trả lương. Họ là những « hackers »
phá hoại các trang web xem ra có đe dọa đến đảng và nhà nước. Là những « trí
thức nặc danh » viết bài « phản biện » với các ý kiến chống đối đảng
và nhà nước. Là những kẻ vô danh chuyên ném đá dấu tay, chuyên viết những dòng góp
ý, bình luận… với ngôn từ dơ dáy, bẩn thỉu. Mục đích của họ là làm cho các
tiếng nói chống đối phải im miệng. Không vì lo sợ (hay bị bắt bớ) thì cũng vì
nản lòng, do tính hung bạo của ngôn từ được các dư luận viên sử dụng.
Việc nặc danh trên internet như con dao hai lưỡi.
Nhưng hành vi « nặc danh » của nhà nước CSVN, qua
đội ngũ « dư luận viên », trước hết đã làm ô uế tính chính danh của
một nhà nước, một đảng lãnh đạo. Chỉ có đảng cướp, với những tên cướp hung bạo,
cướp của giết người mới có nhu cầu bịt mặt, nặc danh.
Về phía những người tranh đấu cho một VN tốt đẹp hơn, nếu
thấy việc này là chính nghĩa, thì « chính danh » là yếu tố quan
trọng. Ánh sáng thì không sợ bóng tối. Vàng thật thì không sợ thử lửa. Yếu tố « nặc
danh » chỉ là giai đoạn, mà giai đoạn này đã đến thời kỳ chấm dứt.
Sẽ không có giá trị nào trong một bài « phản biện »
nặc danh. Việc « nặc danh » là thái độ không dám nhận trách nhiệm về
hành vi của mình. Có giá trị gì, ngay cả một trang báo của nhà nước, một bài
viết không dám đề tên tác giả ? Nói gì tới các bài « rác », có
mục đích « ném đá dấu tay » ?
Nhưng trớ trêu là, cuộc đời, người ta không sợ đạo quân dũng
mãnh trước mặt mà chỉ sợ một tên lưu manh bịt mặt sau lưng ! Lãnh đạo CSVN
biết rõ điều này.
Điều ngạc nhiên, một vài các cây viết thành danh, cũng « ngây
thơ » bị các lý lẽ vớ vẩn của các « dư luận viên » xỏ mũi. Là
sao ?
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.