Thủ tướng Hunsen đã thắng các đối thủ chính trị của ông về
vấn đề biên giới nhưng chỉ thắng hiệp đầu. Rắc rối đến từ nhiều phương diện mà
cách nhận thức về bản đồ mới chỉ là một. Màn kịch chính trị của Kampuchia chưa
thể hạn màn một cách đơn giản sau vụ bắt Thuợng nhị sĩ Hong Sok Hour.
1/ Rắc rối về bản đồ :
Theo yêu cầu của tủ tướng Hunsen, LHQ vừa cho nhà nước
Kampuchia mượn bộ bản đồ biên giới Việt-Miên gồm 18 mảnh. Theo tin tức đăng tải,
bản đồ của LHQ là bản đồ 1/50.000 vẽ theo cách chiếu UTM.
Vấn đề Hunsen ngày 7 tháng 6 đã viết thư lên Tổng thư ký LHQ
Ban Ki-moon để « mượn bộ bản đồ gốc 1/100.000 mà chính quyền thực dân vẽ
từ những năm 1933-1955, sau đó được quốc vương Sihanouk gởi lưu chiểu lên LHQ
năm 1964 ».
Những ngày sau đó Hunsen cũng gởi thư đến các cường quốc Mỹ,
Pháp, Anh… xin được giúp đỡ.
Có thể khẳng định rằng 18 mảnh bản đồ của LHQ không phải là
bộ bản đồ do Sở Địa dư Đông dương (SGI) xuất bản (trước năm 1954). Các bản đồ SGI
xuất bản vẽ theo cách chiếu Bonne với tỉ lệ 1/100.000.
18 tấm bản đồ (của LHQ) vì vậy không phải là bản đồ mà
Sihanouk đã nộp lên LHQ năn 1964.
Vậy 18 tám tấm bản đồ 1/50.000 UTM của LHQ cho Hunsen mượn có
xuất xứ từ đâu ? Còn bộ bản đồ mà Sihanouk gởi lưu chiểu tại sao LHQ không
cho Hunsen mượn ?
Các nhận thức về luật và tập quán quốc tế sau đây có thể là
một cách giải thích.
Theo các nguyên tắc của công pháp quốc tế (về những vấn đề
liên quan đến đường biên giới), đường biên giới giữa hai nước chỉ có giá trị
pháp lý khi nó được chính phủ hai nước nhìn nhận. Việc nhìn nhận được thể hiện
bằng các kết ước với những bản đồ đính kèm. Theo tập quán quốc tế, văn bản có
giá trị cao hơn bản đồ. Tức là, nếu có sự mâu thuẩn giữa biên giới trên thực
địa và bản đồ thì văn bản có giá trị cao hơn, ngoại trừ việc trong văn bản có
điều khoản xác định ngược lại.
Về hiệu lực các kết ước, các kết ước mới có giá trị thay thế
các kết ước cũ.
Đường biên giới Việt-Miên theo các hiệp ước 1985 và 2005 được
gọi là « đường biên giới hiện trạng » và đường biên giới theo bản đồ
SGI 1/100.00 gọi là « đường biên giới lịch sử ».
Vì vậy bộ bản đồ 1/50.000 UTM của LHQ chỉ có thể là bộ bản
đồ đính kèm các hiệp ước về biên giới năm 1985 và 2005 giữa VN và Kampuchia.
Bản đồ 1/100.000 mà Sihanouk gởi lưu chiểu năm 1964 không còn
hiệu lực pháp lý vì hai lý do : 1/ nó đã được thay thế bằng bộ bản đồ đính
kém các hiệp ước 1985 và 2005. 2/ bản đồ này được phía VNDCCH đơn phương nhìn
nhận ngày 8 tháng 6 năm 1967 mà việc nhìn nhận này không có giá trị pháp lý. VNDCCH
không có thẩm quyền về lãnh thổ ở một vùng lãnh thổ do VNCH quản lý.
Tổng thư ký LHQ Ban Ki-moon không thể cho ông Hunsen mượn
một bộ bản đồ đã không còn giá trị pháp lý.
Dầu vậy, phía đối thủ chính trị của TT Hunsen có thể phản
đối bộ bản đồ 1/50.000 của LHQ cho mượn ở hai lý do : 1/ Bộ bản đồ này không
phải là bản đồ 1/100.000 mà Sihanouk đã gởi lưu chiểu năm 1964 mà bản đồ này đã
được VNDCCH nhìn nhận. 2/ Bộ bản của LHQ cho mượn không phải là bản đồ đã được
định nghĩa theo điều 2 của Hiến pháp hiện hành của Kampuchia.
2/ Mâu thuẩn hiến pháp :
Điều 2 Hiến pháp 1993 của Kampuchia, phần nói về « toàn
vẹn lãnh thổ », biên giới Kampuchia được xác định :
« (Lãnh thổ Kampuchia) thể hiện trên bản đồ 1/100.000,
vẽ năm 1955, được sự nhìn nhận của cộng đồng quốc tế từ năm 1963 đến 1969 ».
Tức là nội dung các hiệp ước phân định biên giới VN và
Kampuchia 1985 và 2005 mâu thuẩn hiến pháp 1993 của Kampuchia.
Vấn đề là quốc vương Sihamoni đã phê chuẩn các hiệp ước này.
Theo tập quán quốc tế, các kết ước quốc tế có giá trị cao
hơn luật quốc gia.
Các hiệp ước phân định biên giới Việt-Miên 1985 và 2005 là
các kết ước « quốc tế ». Vì vậy hiến pháp Kampuchia cần phải tu chính
ở điều 2.
Một số điều cần nói thêm về đường biên giới của Kampuchia
qui định theo Hiến pháp.
Đó là biên giới này không phù hợp với đường biên giới thể
hiện theo bộ bản đồ 1/100.000 vẽ theo
cách chiếu Bonne do Sở địa dư Đông dương ấn hành trước năm 1954.
Đường biên giới được Sihanouk gởi lưu chiểu ở LHQ (và được điều
2 hiến pháp định nghĩa) là đường biên giới đã được thay đổi theo ý kiến của tiến
sĩ Sarin Chhak, nguyên bộ trưởng Ngoại giao Cam bốt năm 1963. Sarin Chhak có
hai bằng tiến sĩ : 1/ tiến sĩ khoa học chính trị qua luận án 1964 về biên
giới Việt-Miên. 2/ tiến sĩ luật qua luận án biên giới Thái-Miên năm 1966. Theo
ông này biên giới Việt-Miên có 5 vùng phải sửa lại.
3/ Kết luận :
Phe đối lập với thủ tướng Hunsen chưa chắc là bí lối sau khi
Thuợng nhị sĩ Hong Sok Hour bị bắt. Những mâu thuẩn về biên giới mà phe đối lập
có thể lợi dụng để lật ngược lại tình thế là :
VNDCCH đã nhìn nhận đường biên giới theo bản đồ đã được
Sihanouk lưu chiểu LHQ năm 1964. Tại sao Hunsen không phân định biên giới theo
bản đồ này (đúng như nội dung hiến pháp Kampuchia 1993 và trước đó) mà lại phân
định theo bản đồ khác ?
Phe đối lập cũng có thể vịn vào sự mâu thuẩn của hiến pháp
để đặt lại vấn đề phân định biên giới. Khó khăn là các hiệp ước biên giới đã
được quốc vương Sihamoni phê chuẩn. Muốn đặt lại là không dễ.
Cách này hay cách khác, phe đối lập có thể làm mất uy tín
của TT Hunsen nhưng không thể nào vẽ lại đường biên giới.
Biên giới Việt Nam và Kampuchia hiện nay thể hiện đường biên
giới theo nguyên tắc luật quốc tế uti possidetis, tức là thể hiện hoàn toàn
đúng theo bộ bản đồ SGI 1/100.000 vẽ trước năm 1954 theo cách chiếu Bonne, đối
chiếu qua bộ bản đồ quân sự Mỹ 1/50.000 theo cách chiếu UTM hiện đang lưu trữ
tại các đại học Mỹ.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Remarque : Seul un membre de ce blog est autorisé à enregistrer un commentaire.