Một số dấu hiệu cho thấy quan hệ Việt-Nhật sẽ thay đổi “sâu sắc” trong lãnh vực quốc phòng qua chuyến thăm viếng của thủ tướng Yoshihide Suga vào tuần rồi. Báo chí loan tin hai bên Việt-Nhật đã đạt những thỏa thuận cơ bản về một “hiệp định chuyển giao công nghệ và thiết bị quốc phòng”.
lundi 26 octobre 2020
Một số điều cần nói qua chuyến thăm VN của tân thủ tướng Nhật Yoshihide Suga.
dimanche 11 octobre 2020
Từ "thần linh pháp quyền".... đến "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa"...
Năm 1994 ông Đỗ Mười đưa ra khái niệm “Nhà nước Pháp quyền xã hội chủ nghĩa”. Nội dung “nhà nước pháp quyền XHCN” được tóm tắt trong Nghị quyết “VỀ CHIẾN LƯỢC XÂY DỰNG VÀ HOÀN THIỆN HỆ THỐNG PHÁP LUẬT VIỆT NAM ĐẾN NĂM 2010, ĐỊNH HƯỚNG ĐẾN NĂM 2020”.
Đây không phải là một “khái niệm” mới về mô hình xây dựng nhà nước với nội hàm pháp chế xã hội chủ nghĩa mà Đỗ Mười chỉ mô phỏng theo mô hình xây dựng “quốc gia pháp trị xã hội chủ nghĩa” của Trung quốc.
Từ cuối thập niên 80 thế kỷ trước, trước nhu cầu thay đổi pháp luật để gia nhập kinh tế toàn cầu, TQ đưa ra khái niệm "quốc gia pháp trị xã hội chủ nghĩa" như là một mô hình nhà nước kiểu mới, đưa pháp chế xã hội chủ nghĩa theo màu sắc TQ vào mô hình nhà nước Tây phương "l'Etat de Droit".
Điều 5 Hiến pháp TQ 1982 (bát nhị) nói về sự “tôn nghiêm và thống nhứt của pháp chế”. Năm 1999 tu chính lại với nội dung “nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quản trị quốc gia theo pháp luật đồng thời xây dựng một nhà nước pháp trị xã hội chủ nghĩa”. Nhờ đó TQ được gia nhập WTO năm 2000.
Mỗi thời lãnh đạo CSTQ tạo một “dấu ấn”, qua một đóng góp “tư tưởng” của cá nhân về mô hình “quốc gia pháp trị”. Ông Giang Trạch Dân chủ trương “dĩ pháp trị quốc 以法治国 » - tức dùng pháp luật quản trị đất nước và “kiến thiết xã hội chủ nghĩa pháp trị quốc gia 建设社会主义法治国家 », tức là “xây dựng quốc gia pháp trị xã hội chủ nghĩa”. Hồ Cẩm Đào đóng góp tư tưởng “Xã hội hài hòa”: “hài hòa xã hội tựu thị pháp trị xã hội 社会就是社会法治 », tức là “xã hội hài hòa tức là xã hội pháp trị”. Đặc biệt thời Tập Cận Bình, tư tưởng pháp trị của ông này là “trụ cột thứ ba” trong bốn trụ cột “tư tưởng Tập Cận Bình”, chủ đề được đưa vào Hiến pháp và được đưa vào dạy các trường đại học. Tập Cận Bình chủ trương “trụ cột thứ ba” 1/ đảng lãnh đạo, 2/ chủ quyền thuộc về nhân dân 3/ bình đẳng trước pháp luật 4/ dựa vào pháp luật để quản trị đất nước và bằng các tiêu chuẩn đạo đức (依法治国 Ỷ pháp trị quốc và 德治 đức trị).
Nguồn gốc thuật ngữ “quốc gia pháp trị” là “Etat de Droit”, mô hình xây dựng quốc gia của Pháp. "L'Etat" có nghĩa là "quốc gia", hay theo VN hiện thời là "nhà nước". "Droit" có hai nghĩa : 1/"luật pháp" và 2/"quyền". Ý nghĩa của "Droit" trong "Etat de Droit" là "pháp luật". "L'Etat de Droit" là quốc gia (hay nhà nước) được xây dựng trên các hệ thống luật.
“Quốc gia pháp trị xã hội chủ nghĩa” vì vậy (có thể) dịch sang tiếng Pháp là “Etat de Droit Socialiste”.
Đỗ Mười mượn tư tưởng của cộng sản TQ, "quốc gia pháp trị xã hội chủ nghĩa" của TQ được VN thay đổi một chút, trở thành "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa".
Tạm chấp nhận cách dùng từ của VN là đúng (mà điều này không hẵn), “Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa” có thể dịch thành “Etat de Droit Socialiste”.
Hiến pháp VN 2013, Điều 2 khoản 1 qui định: “Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Nhân dân, do Nhân dân, vì Nhân dân.”
“Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa” là một “khái niệm” xây dựng “quốc gia xã hội chủ nghĩa” trên nền tảng các hệ thống luật XHCN. Vì là một cụm từ thuộc về “khái niệm”, các từ trong cụm từ này không thể tách rời.
Tách rời “Xã hội chủ nghĩa” ra khỏi “nhà nước pháp quyền” sự ngộ nhận sẽ cực kỳ lớn. Việc này sẽ tạo ra sự nhặp nhằng giữa hai mô hình xây dựng quốc gia, một là “Etat de Droit” thuộc chế độ dân chủ tự do và một là độc tài cộng sản (nhà nước được xây dựng bằng một rừng luật nhưng cán bộ chỉ xài luật rừng).
Trí thức VN, trong và ngoài nước, cùng thời kỳ, người thì "vẽ rắn thêm chân", người thì đóng vai phù thủy hà hơi vào lỗ mũi pho tượng đất sét "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa". Không biết đến nay (tới hạn năm 2020) cái gọi là “nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa” đã được “định hình” cụ thể hay chưa ?
Qua Hội nghị trung ương XIII vừa rồi ta thấy đề cập tới “đức trị”. Rốt cục đảng CSVN vẫn “bế tắt” trong tư tưởng. Mọi thứ đều rập khuôn tư tưởng của TQ, mà thực chất là của Tập Cận Bình “đảng lãnh đạo, chủ quyền thuộc về nhân dân, ỷ pháp trị quốc và đức trị”.
Vấn đề là học giả VN "mỗi người mỗi ý". Khái niệm "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa" không chỉ được diễn giải "lung tung" mà ngôn từ còn bị cắt xén ra từng khúc.
Không biết từ khi nào cái đuôi "xã hội chủ nghĩa" bị rụng mất để trở thành "nhà nước pháp quyền". Không mấy ai còn nhớ nội hàm "pháp chế xã hội chủ nghĩa" gắn liền với "nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa".
Cái đuôi thằn lằn rụng đi thì mọi người cần nhớ là con thằn lằn vẫn là con thằn lằn.
Nhưng "bi kịch" về "luật học" của VN vẫn chưa chấm dứt lúc con thằn lằn đứt đuôi. Nó chỉ mới bắt đầu.
Một số học giả VN, trong ngoài nước, lại "chặt chân" con thằn lằn đứt đuôi kia. Cái râu ria "nhà nước" đơn thuần bị "cắt" đi. Từ "pháp quyền" được khai sinh thay thế "nhà nước pháp quyền" mà mỗi người "diễn giải" ý nghĩa “pháp quyền” theo cái cách của mình.
Pháp quyền là gì ? Đố học giả VN nào định nghĩa được chữ "quyền" trong cụm từ "nhà nước pháp quyền".
Tự điển VN hiện nay không có từ "pháp quyền", theo ý nghĩa "mô hình xây dựng nhà nước trên luật pháp".
(Trước 1975, Pháp quyền được sử dụng để dịch “juridiction”, tức là “quyền được xét xử, tức là “quyền tài phán”).
Không ai định nghĩa được “pháp quyền” là gì, chính xác là không ai có thể xác định được. Vì chữ "quyền" có rất nhiều nghĩa (vô định): thuộc về quyền lực, thuộc về pháp luật, quyền biến....
Tây phương không ai tách chữ "Droit" ra khỏi "Etat de Droit" như học giả VN. "Etat de Droit", cũng như "nhà nước pháp quyền" là từ "khái niệm", một tập hợp chữ không thể tách rời. Tách ra "Etat" có nghĩa là "quốc gia hay nhà nước", "droit" trở thành "pháp luật". Hai chữ tách rời không có chút ý nghĩa nào liên quan đến "Etat de Droit".
Con thằn lằn rụng đuôi thì vẫn là con thằn lằn. Tách "pháp quyền" ra khỏi "nhà nước", "pháp quyền" có ý nghĩa là "pháp luật".
Nhưng việc tách “pháp quyền” ra khỏi “nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa”, hệ thống luật lệ xây dựng nhà nước của VN trở thành một “bi kịnh”.
Một bài viết mới đây của trí thức VN thấy xuất hiện cụm từ “dân chủ pháp quyền”. Bi kịch chồng lên bi kịch. Pháp quyền định nghĩa chưa xong lại nhặp nhằng vào đó khái niệm “dân chủ”.
Khái niệm về “dân chủ” ở VN chết đi sống lại, hết lên bờ rồi xuống ruộng nhiều lần. Ngôn ngữ chính trị của CSVN “lạm phát” việc sử dụng từ dân chủ. Điều ít ai nói tới nội hàm dân chủ ở đây là “dân chủ nhân dân”, cách nói khác của “dân chủ tập trung”.
Rốt cục “dân chủ pháp quyền” là gì vẫn không thấy ai nói tới!
Từ thần linh pháp quyền...
Theo TS Nguyễn Sĩ Dũng trong bài « Hiến pháp 1946 với tư tưởng pháp quyền » :
“Năm 1919, trong Bản yêu sách được Nguyễn Ái Quốc gửi đến hội nghị Vecxây, yêu sách thứ 7 là pháp quyền. Sau này, yêu sách đó được Bác thể hiện thành lời ca: “Bảy xin Hiến pháp ban hành. Trăm điều phải có thần linh pháp quyền” (Yêu cầu ca, Báo Nhân dân, ngày 30/1/77).”
Theo TS Nguyễn Đình Lộc trong bài : « Hồ chí minh : Trăm điều phải có thần linh pháp quyền và việc xây dựng hệ thống pháp luật Việt Nam » :
“Cho đến nay, qua các tư liệu lịch sử có được, có thể nói, đây là lần đầu tiên trong văn học sử Việt Nam xuất hiện khái niệm “pháp quyền” và “pháp quyền” ở đây lại được nâng lên thành “thần linh” - một khái niệm linh thiêng, làm nổi bật ý nghĩa tính chất “pháp quyền”, nổi bật ý nghĩa, vai trò của pháp luật, của Hiến pháp trong đời sống xã hội.”
Như vậy nguồn gốc từ ngữ « pháp quyền », theo các học giả trên, là của ông Hồ.
Bài vè lục bát tựa đề « Việt Nam yêu cầu ca », thực ra là bản “phóng tác” của bản yêu sách 7 điểm viết bằng tiếng Pháp « Revendications du peuple Annamite – Yêu sách của nhân dân An Nam » (mà các sử gia VN cho là của ông Hồ), viết này 18 tháng sáu năm 1919 nhân dịp Hội nghị các đại cường thắng trận Đệ Nhất thế chiến tổ chức tại Versaille. Bài vè có câu :
« Bảy xin Hiến pháp ban hành
Trăm điều phải có thần linh pháp quyền »
TS Nguyễn Sĩ Dũng (bài đã dẫn) nâng « pháp quyền » lên hàng « tư tưởng »:
“tư tưởng pháp quyền đã xuất hiện trong các tác phẩm của Bác Hồ. Năm 1919, trong Bản yêu sách được Nguyễn Ái Quốc gửi đến hội nghị Vecxây, yêu sách thứ 7 là pháp quyền”.
TS Nguyễn Đình Lộc nâng “pháp quyền” lên thành « khái niệm ».
Vậy thì cái « tư tưởng » (và khái niệm về) « pháp quyền » của ông Hồ là như thế nào ?
TS Nguyễn Sĩ Dũng (không biết đã tìm đâu trong tư tưởng của ông Hồ) viết ra rằng:
“…pháp quyền là những nguyên tắc và phương thức tổ chức quyền lực sao cho lạm quyền không thể xảy ra và quyền tự do, dân chủ của nhân dân được bảo vệ”
Còn TS Nguyễn Đình Lộc chưa chứng minh « pháp quyền » là một « Khái niệm – concept ”, thì đã viết:
“Nguyễn Ái Quốc đã tìm được cách thức bình dân, gần gũi với mọi tầng lớp nhân dân, để thể hiện một cách thật đặc sắc cái cốt lõi, tinh túy của một NNPQ: đó là tinh thần thượng tôn pháp luật mà trước hết là thượng tôn Hiến pháp. Điều này chứng tỏ, ngay từ ngày đó, tinh thần pháp quyền đã trở thành điều tâm niệm, trăn trở của tư duy sáng tạo Hồ Chí Minh.”
Có thật vậy hay không ?
Nguyên văn yêu sách số 7, bản tiếng Pháp :
« 7/ Remplacement du régime des décrets par les régimes des lois. » (Nguồn : Les décolonisations au XXe siècle: La fin des empires européens et japonais, Par Pierre Brocheux, Annexe 1.)
Tạm dịch ra tiếng Việt là : thay thế chế độ pháp lệnh bằng chế độ luật lệ.
Bài vè phỏng lại, thành ra « Bảy xin hiến pháp ban hành, Trăm điều phải có thần linh pháp quyền ».
“Xin” ở đây là “xin ai”, ai xin ? Hiến pháp này là hiến pháp nào?
Bản “yêu sách” gởi Hội nghị Versaille, nơi các cường quốc thắng trận đang hội họp. Dĩ nhiên là “xin” lãnh đạo các đại cường thắng trận, trong đó có Pháp quốc. Người xin dĩ nhiên là ông Hồ.
VN lúc đó vẫn còn là “thuộc địa” của Pháp, được Pháp cai trị dưới “chế độ pháp lệnh” (của Bộ Thuộc địa và phủ Toàn quyền), chứ không theo luật lệ (Hiến pháp) của mẫu quốc. Hiến pháp ở đây phải là hiến pháp của mẫu quốc.
Điều này sẽ rõ rệt nếu ta xét lại yêu sách thứ 2:
« 2/ Réforme de la justice indochinoise par l’octroi aux Indigènes des mêmes garanties judiciaires qu’aux Européens, et la suppression complète et définitive des Tribunaux d’exception qui sont des instruments de terrorisation et d’oppression contre la partie la plus honnête du peuple Annamite. »(Nguồn : Les décolonisations au XXe siècle: La fin des empires européens et japonais, Par Pierre Brocheux, Annexe 1.)
Tạm dịch : cải cách lại pháp lý Đông dương bằng cách ban bố cho người bản địa được bảo đảm về tư pháp (tài phán) như là người Châu Âu đồng thời bãi bỏ vĩnh viễn tất cả những loại Tòa án đặc biệt mà thực chất chỉ là những công cụ khủng bố và đàn áp thành phần những người An Nam lương thiện nhất.
Chữ « l’octroi » trong tiếng Pháp có nghĩa là « ban bố, ban phát ».
« Xin » để được « ban phát » : quyền được bình đẳng về tài phán như người Châu Âu.
« Bảy xin hiến pháp ban hành » ở đây có nghĩa là xin hiến pháp của mẫu quốc ban hành những điều « luật » để bảo đảm « quyền » của người « bản địa ».
VN lúc đó chưa lấy lại « độc lập – souveraineté » thì không thể nói « hiến pháp » trong câu này là « hiến pháp » của nước VN được.
Còn ý nghĩa của « thần linh pháp quyền » trong câu « trăm điều phải có thần linh pháp quyền » ?
Trước hết nói về ý nghĩa chữ « quyền » trong « pháp quyền ». Từ yêu sách thứ 2 ta có thể khẳng định rằng chữ quyền ở đây là quyền của « quyền lợi – right, droit » chứ không phải của « quyền lực – power, pouvoir ».
« Pháp quyền » ở đây phải được hiểu là quyền (droit, right) của (dân bản địa) được (hiến pháp) bảo đảm bình đẳng (với dân Châu Âu) trước pháp luật.
Việc ghép chung hai từ ngữ « thần linh » và Pháp quyền » rõ là không ổn. Một bên mê tín “thần quyền”, một bên nói về quyền lợi và pháp lý của “thế quyền”.
Tóm lại, ý nghĩa của « bảy xin hiến pháp ban hành, trăm điều phải có thần linh pháp quyền » :
Ông Hồ xin (mẫu quốc) cải cách nền pháp lý Đông dương, (ban bố hiến pháp), ra các điều luật để bảo đảm « quyền » của dân bản địa (như là người Châu Âu).
Không ai phê bình lời yêu cầu của ông Hồ trên đây là tốt hay xấu. Điều muốn nói là TS Nguyền Đình Lộc và TS Nguyễn Sĩ Dũng, trong hai bài tiêu biểu dẫn trên, đã diễn giải không phù hợp với thực tế « khái niệm » và « tư tưởng » ông Hồ về « pháp quyền ».
TS Nguyễn Đình Lộc viết trong bài dẫn trên :
“Nguyễn Ái Quốc đòi ban hành Hiếp pháp. Hiến pháp cũng là luật, nhưng là Luật cơ bản của một nước tạo cơ sở pháp lý cơ bản cho toàn bộ tổ chức và hoạt động của nhà nước, và cũng không chỉ cho nhà nước mà cho cả toàn xã hội, định hình chế định cơ bản quyền con người, quyền công dân của mỗi thành viên trong xã hội.”
Ông Hồ “đòi ban hành hiến pháp”, mà hiến pháp này là hiến pháp của nhà nước thực dân chứ đâu phải là hiến pháp của nước Việt Nam ? Xem điều 2 bản yêu sách ta thấy rõ rệt yêu cầu “cải cách pháp lý Đông dương”, cai trị dân bản địa bằng “luật” chứ không bằng pháp lệnh.
Giả sử rằng Tây thực dân “ừ” một cái, thay đổi hiến pháp, cho phép toàn dân Đông dương được quyền “ngang hàng” với dân Tây mẫu quốc. VN (và Khmer, Lào) đã trở thành một “lãnh thổ hải ngoại” của Pháp (như Tân Calédonie, Guyane…) và các dân tộc Đông dương (kể cả VN) đã có quốc tịch Pháp hết rồi !
Ông Hồ đã mất từ lâu. Nhân chứng thì mất nhưng chứng tích thì còn.
TS Nguyễn Đình Lộc khẳng định:
“Như vậy, ý tưởng lập hiến của Hồ Chí Minh được thể hiện thật rõ ràng, kiên định.”
Ông Hồ không hề có ý tưởng “lập hiến” nào cả. Ông chỉ có tinh thần “Pháp Việt đề huề”, kiên định dưới ánh sáng của bản Yêu sách.
Gượng ép đưa vào “tư tưởng” của ông Hồ những điều ông không có, hay diễn giải sai thực chất về tư tưởng của ông Hồ, chỉ là việc giết chết ông Hồ (thêm lần nữa) bằng ngòi bút mà thôi.
Đến “nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa”.
Theo các văn bản ký kết giữa VN và hai quốc gia Đức và Pháp cùng thời kỳ về trợ giúp việc hoàn thiện “nhà nước pháp quyền”, ta có thể khẳng định mô hình nhà nước của VN mô phỏng theo khuôn mẫu “Etat de Droit” (etat = nhà nước; droit= pháp luật) của Pháp và Đức. Thuật ngữ « Etat de droit » tiếng Pháp - “Rechtsstaat” trong tiếng Đức, được hiểu là « État fondé sur (le respect de) la loi », có nghĩa là “quốc gia thiết lập trên nền tảng (của sự tôn trọng) luật lệ”.
Điều này cho thấy người ta không thể tự tiện tách rời “pháp quyền” ra khỏi “nhà nước”. Như đã nói trên, nếu tách ra, “pháp quyền” đơn thuần có là “droit”, tức là “pháp luật”.
Vấn đề là chữ “quyền” có nhiều nghĩa khác nhau. Quyền có thể là “quyền lực – pouvoir, power” hoặc “quyền lợi – droit, right”. Ngoài ra chữ “quyền” còn có ý nghĩa khác thuộc các phạm trù pháp lý.
TS Nguyễn Sĩ Dũng trong bài “Nguồn cội của pháp quyền” viết:
“Vấn đề cốt lõi của pháp quyền là pháp luật về quyền. Pháp luật phân định và bảo vệ các quyền: quyền của các công dân và quyền của Nhà nước, quyền của các nhánh quyền lực Nhà nước như lập pháp, hành pháp và tư pháp.”
“Quyền” theo TS Nguyễn Sĩ Dũng là “quyền lợi – droit, right”.
Khoan nói đến việc “Etat de Droit” có thể dịch thành “nhà nước pháp quyền” hay không. TS Nguyễn Sĩ Dũng đã dịch chữ “droit”, trong “etat de droit”, là “quyền”. Chữ “droit” trong “Etat de Droit” không thể dịch là “quyền”.
Ông Cao Huy Thuần trong bài “Nhà nước pháp quyền” , viết “Etat de Droit” là “nhà nước pháp luật”.
Ông Cao Huy Thuần dịch như thế là dịch “mot pour mot - chữ đối chữ”, chứ không dịch theo ý nghĩa của khái niệm “Etat de Droit”. Dịch lối này là chỉ nói về phần “xác” chứ không diễn tả được cái “hồn” trong khái niệm. Mà phần “hồn”, tức ý nghĩa của “Etat de Droit” là gì mới là điều cần biết.
Nhưng điều này cho thấy rằng cách dịch của TS Nguyễn Sĩ Dũng là sai.
Chữ “droit” ở đây là “pháp luật” chứ không phải là “quyền”. Một thí dụ, người ta dịch “Faculté de Droit” thành “Luật khoa đại học đường”, hay “phân khoa Luật” (chứ không phải là “Quyền khoa đại học đường” hay “phân khoa Quyền”).
TS Nguyễn Sĩ Dũng cũng viết:
“Trong tiếng Anh, không có khái niệm "Nhà nước pháp quyền". Thay vào đó, các nước theo truyền thống Anh - Mỹ chỉ nói đến pháp quyền mà thôi. Hai từ "Nhà nước" thậm chí không được nhắc tới trong thuật ngữ này. Chính vì vậy, khi dịch khái niệm "Nhà nước pháp quyền" của ta sang tiếng Anh, bạn buộc lòng phải biến nó thành một thứ dài lê thê như sau: "Nhà nước bị điều chỉnh bới pháp quyền". Vấn đề cốt lõi của pháp quyền là pháp luật về quyền.”
Như thế TS Nguyễn Sĩ Dũng “ngắt” pháp quyền ra khỏi nhà nước rồi gán cho “pháp quyền” vào khái niệm “Rule of Law”. Vấn đề là, từ nghĩa nguyên thủy, khái niệm này nói về “luật”, (chứ không hề nói về quyền), về sự tương quan (cai trị) giữa nhà nước và người dân trong quốc gia như thế nào.
Ý kiến của ông Cao Huy Thuần trong bài đã dẫn, đã nói về chữ “quyền” trong “pháp quyền”:
“Trong ngôn ngữ của thế giới, sau Rechtsstaat, Etat de droit, Rule of Law, Việt Nam có "Nhà nước pháp quyền". Tên gọi thật hay. Vừa "pháp", nghĩa là luật pháp; vừa "quyền", nghĩa là... quyền. Chưa biết quyền của ai, nhưng chắc chắn không phải là quyền của Nhà nước, vì Nhà nước cần gì phải đòi quyền - đòi một cái đã có.”
“Quyền nghĩa là… quyền” ! Nhưng quyền có đến (ít nhất) ba ý nghĩa khác nhau: Quyền lợi (droit, right), quyền lực (pouvoir, power) và “quyền” của pháp luật. Quyền ở đây là “quyền” nào?
Ông Nguyễn Hưng Quốc, trong bài đăng trên VOA, viết:
“Sự khác biệt giữa một chế độ dân chủ và một chế độ độc tài không phải ở những cái có mà ở những cách thức thực thi những cái có ấy. Ví dụ, liên quan đến luật pháp. Một, ở các nước dân chủ, luật pháp là tối thượng. Không có ai ở trên và/hoặc ở ngoài luật pháp. Hai, ở các nước độc tài, ngược lại, luật pháp được sử dụng như một công cụ để hợp thức hóa các hành động độc quyền và trấn áp của họ: những người hoặc nguyên cả tầng lớp lãnh đạo đều ở trên và/hoặc nằm ngoài luật pháp. Trường hợp trên được gọi là pháp quyền (rule of law); trường hợp dưới gọi là pháp trị (rule by law).”
Ở đây ông Nguyễn Hưng Quốc dịch “rule of law” là pháp quyền, “rule by law” là pháp trị .
Điều thú vị, ba ông học giả hiểu ba cách khác nhau về ý nghĩa của chữ “Quyền”. Đồng thời, ba ông, không ông nào đồng ý với ông nào về cách dịch “Rule of Law”.
Điều này dễ hiểu. Các học giả VN trong nước đã lấy từ “pháp quyền” của ông Hồ chí minh sử dụng trong bản “yêu sách 7 điểm”, mục đích xin (mẫu quốc) cải cách nền pháp lý Đông dương, (ban bố hiến pháp), ra các điều luật để bảo đảm « quyền » của dân bản địa (như là người Châu Âu).
Trong khi thuật ngữ “nhà nước pháp quyền” là một cụm từ “khái niệm”, trong bất kỳ trường hợp nào cũng không thể tách “pháp quyền” ra khỏi “nhà nước”.
TS Nguyễn Sĩ Dũng diễn giải đúng nội dung chữ “quyền” theo tinh thần “xin xỏ” của ông Hồ trong bản yêu sách 1919. Nhưng không hề tương ứng với với tinh thần (luật học) của “Rule of Law” hay “Etat de Droit” ở các mô hình xây dựng nhà nước ở các xứ Âu, Mỹ được.
Ông Cao Huy Thuần chỉ nói “quyền là… quyền”.
Ông Nguyễn Hưng Quốc không nói “quyền” là gì mà chỉ dịch theo lối ”coup pour coup”, “rule by law” thành pháp trị.
Vấn đề là nhà nước nào lại không cai trị (dân chúng) bằng pháp luật ?
Ngay từ cuốn “kinh thánh” về Luật của Anh (Rule of Law) cũng viết :
“Englishmen are ruled by the law, and by the law alone; a man may with us be punished for a breach of law, but he can be punished for nothing else. (Dicey,Introduction to the Study of the Law of the Constitution, 202)”
Tạm dịch: mọi người bị cai trị bằng pháp luật, và chỉ bằng pháp luật mà thôi. Một người có thể bị (chúng ta) trừng phạt vì hành vi vi phạm luật pháp, nhưng không thể trừng phạt hắn vì lý do bất kỳ khác.
Tức là, tự thân “Rule of Law” cũng đã hàm ý nghĩa “cai trị” bằng pháp luật rồi. Vấn đề là quan hệ giữa người cầm quyền (đại diện chức năng nhà nước) với “pháp luật” là như thế nào ?
Vì vậy muốn dịch các khái niệm “Rule of Law” hay “Etat de Droit” thế nào cho chính xác, hợp lý thì ta tìm xem những nhà làm luật các xứ đó đã hiểu các khái niệm này như thế nào ?
Thí dụ lấy từ văn bản của Nghị viện Châu âu. Ở đây sử dụng hai ngôn ngữ chính : Anh và Pháp. Nền tảng pháp luật ở đây cũng chia sẻ hai khái niệm “Rule of Law” và “Etat de Droit”.
« Rule of Law » trong tiếng Anh được đối chiếu sang tiếng Pháp là « prééminence du droit ». Nghĩa tiếng Việt là « sự ưu việt của luật pháp ». (Tuy vậy, tiếng Pháp khu vực Canada thì dịch là « primauté du droit », tức là « sự ưu đẳng của luật pháp »). Ý nghĩa của hai cách dịch như vậy là tương đương với nhau.
Nghị viện cũng nhìn nhận rằng hai khái niệm « Rule of Law » và « Etat de droit » được sử dụng trên các văn bản của các nước (trong cộng đồng) có sự tương đương với nhau.
Thuật ngữ « Etat de droit », “Rechtsstaat” được hiểu « État fondé sur (le respect de) la loi ». Nghĩa tiếng Việt « quốc gia thiết lập trên nền tảng (của sự tôn trọng) luật lệ ». “Etat de droit” cũng được các định chế pháp luật Châu Âu định nghĩa như là “hệ thống định chế (xây dựng quốc gia) mà trong đó mọi quyền lực đều phải tuân theo pháp luật”. Pháp luật vượt trội (ưu việt) lên tất cả và mọi người, mọi pháp nhân đều bình đẳng trước pháp luật.
“Rule of Law” (quan điểm luật học của Anh) được các nước trong khối Châu Âu thống nhứt với ý nghĩa “sự ưu việt của pháp luật”. Tức là pháp luật đứng trên tất cả, kiểm soát và chi phối tất cả mọi vấn đề trong xã hội, kể cả “quyền lực” và việc phân bổ quyền lực.
Hai khai niệm “Rule of Law” và “Etat de Droit” có điểm tương đồng về cơ bản: luật pháp là khuôn khổ vận hành và giải quyết mọi vấn đề quốc gia và xã hội.
Tại miền Nam trước 1975, thuật ngữ « pháp quyền » được dịch từ « juridiction » (nay gọi là quyền tài phán). Các tự điển Pháp-Hoa trong cùng thời kỳ cũng đều dịch tương tự.
Còn « Etat de Droit » miền Nam VN dịch là « nhà nước pháp trị ». Trung Quốc, Đài loan, Hàn quốc, Nhật… hiện nay cũng dịch như vậy.
Tuy nhiên, nếu xét về ý nghĩa, dĩ nhiên « Etat de droit », « Quốc gia thiết lập trên nền tảng tôn trọng luật lệ », gọi là « pháp trị » thì thiếu hẵn ý nghĩa. Nhưng chắc chắn không thể dịch là « pháp quyền ». Không hề có bóng dáng chữ « quyền » (quyền lực, quyền lợi) nào trong khái niệm này để mà dịch như vậy.
Để dễ hiểu, theo tôi, ta có thể dịch là « nhà nước trọng pháp ».
Về khái niệm « Rule of Law », tức « préeminence de droit - sự ưu việt của pháp luật ». Quốc gia xây dựng lên nền tảng này thì cũng là « quốc gia thiết lập trên nền tảng tôn trọng luật lệ ». Dịch thành « pháp quyền » như ông Nguyễn Hưng Quốc rõ là không ổn. Vì ở đây nói về luật pháp và sự cai trị mà không hề nói đền « quyền lực » hay « quyền lợi ».
Theo tôi, để dễ hiểu, cũng có thể dịch là « trọng pháp », tức là “thượng tôn pháp luật”. Nhà nước xây dựng trên nguyên tắc đó là nhà nước trọng pháp.
mardi 22 septembre 2020
Bài viết bị cấm phổ biến ở VN.
Một con số thống kê của TQ được báo SCMP vào tháng sáu 2020 cho biết, nhờ vào các nỗ lực đầu tư mà "quốc gia TQ" trở nên cực kỳ giàu. Nếu lấy của cải này chia đều cho 1 tỉ 400 triệu dân, thì người dân lục địa nào cũng trở thành "triệu phú". Con số kinh khủng đến mức khó tin. Nhưng nếu ta xét lại toàn bộ các công trình "xây dựng và phát triển đất nước" của TQ, từ 30 năm nay, như hạ tầng cơ sở ở các thành phố, hạ tầng cơ sở công kỹ nghệ, hải cảng, phi trường, “savoir faire” công kỹ nghệ (kỹ nghệ thông tin với 5G, kỹ nghệ máy tính nguyên lượng, kỹ nghệ dược phẩm…), hệ thống vệ tinh, kỹ thuật phi thuyền, sức mạnh quốc phòng, hệ thống đường cao tốc, đường xe lửa cao tốc v.v... ta không còn ngạc nhiên vì con số này nữa.
Nhưng nếu ta so sánh TQ với Mỹ hay các nước Châu Âu, dân lục địa xem ra vẫn còn "nghèo" hơn dân Mỹ hoặc Châu Âu rất nhiều. TQ không chỉ thua kém về đầu tư (của Etat - quốc gia) cho hạ tầng cơ sở "vật chất" mà còn cho sự "bien être - sự sung sướng, hạnh phúc" của mỗi thành tố trong xã hội.
TQ phát triển với chủ trương ưu tiên cho "nước mạnh". Người dân tất cả phải phục vụ cho mục tiêu này. Nước mạnh rồi dân giàu.
Các nước tự do dân chủ ưu tiên phát triển nhắm vào "người dân", cho sự "hạnh phúc" của từng người dân, từ vật chất cho đến tinh thần. Họ chủ trương dân giàu thì nước mạnh.
Còn VN. "Nhà nước" và dân VN, ai giàu ai nghèo ?
Thống kê của WB hay Quĩ tiền tệ quốc tế đều cho thấy thu nhập bình quân của dân VN thuộc hạng "thấp". Mỗi người dân VN, ngay cả ở đứa bé mới sinh ra, đều phải gánh một khoảng “nợ công” trung bình 2 năm thu nhập.
"Quốc gia" VN là một quốc gia thuộc dạng "nghèo", hàng "kém phát triển". VN “rập khuôn” mô hình TQ nhưng thành quả vô cùng thấp kém. Các thành phố miền Nam mở mang theo lối "chấp vá", ngay cả ở các tỉnh “đầu tàu” về kinh tế hay cung cấp lương thực cho cả nước. Hệ thống điện, nước, cầu cống... để lại từ thời Pháp, Mỹ… đã “xuống cấp” trầm trọng. Đường cao tốc, cảng hàng không, xí nghiệp lớn nhỏ... đều thuộc tư nhân nước ngoài (hay hợp doanh với nước ngoài).
Các thành phố miền Bắc, Hà nội ưu tiên, dĩ nhiên, các tỉnh khác cũng tranh “cắn miếng lớn nhứt” trong ngân sách nhà nước. Miền Bắc “đi sau về trước”. Số cây số đường cao tốc được xây dựng ở miền Bắc cao gấp 5 lần miền Nam. Nhưng các tỉnh miền Bắc vẫn không khác ngày xưa.
Người ta đặt câu hỏi số thu đến từ dầu khí khai thác mấy chục năm nay đi về đâu ? tiền bán lúa gạo đi đâu ? tiền thu từ xuất khẩu lao động, từ đám việt kiều (khúc ruột ngàn dặm) đi đâu ? Tất cả hầu như cung cấp từ miền Nam. Con số hàng trăm tỉ mỗi năm chớ không ít.
Đảng CSVN đặt mục tiêu nào lên trên : 1/ phục vụ cho lợi ích của đảng. 2/ phục vụ cho lợi ích của dân tộc, 3/ cho lợi ích của quốc gia 4/ hay phục vụ cho lợi ích vùng miền ?
Theo tôi, hệ quả VN "dân nghèo nước mạt" (hay nước mạt dân nghèo) là do các chính sách phát triển của đảng CSVN, trong đó "khả năng", "tầm nhìn" và đầu óc địa phương của nhân sự đảng CSVN.
Đảng viên khả năng kém, cái nhìn chật hẹp dĩ nhiên họ "yêu đảng hơn yêu nước", họ đặt lợi ích của đảng lên trên lợi ích của nhân dân và đất nước. Hai nhiệm kỳ của ông Trọng ta thấy rõ ràng điều này.
Hệ quả là đảng cực kỳ giàu. Tài sản của VN hiện nay tập trung vào đảng. Vấn đề là đảng viên đa số tập trung ở các tỉnh miền Bắc.
Còn người dân ? Lãnh đạo càng thiển cận, càng lú lẫn thì dân càng nghèo, nước càng mạt rệp. Nhứt là dân các tỉnh cũng như các thành phố ở miền Nam.
Mà nhờ vậy đảng mới mạnh. Trong một chế độ như vậy chỉ có thành phần công an và đảng viên là hưởng hết mọi thành quả phát triển của quốc gia và xã hội.
Hiện nay báo chí đăng tải tin về đại hội đảng, về việc "chuẩn bị nhân sự" lãnh đạo trong nhiệm kỳ tới.
Trở lại con số dẫn trên, người dân TQ nào cũng là "triệu phú", đến từ cuộc họp "lưỡng viện" ở Bắc kinh. Lãnh đạo TQ người ta khoe như vậy.
Lãnh đao VN có cái gì để khoe với dân trong các kỳ họp đại hội ?
Chủ trương của đảng đến nay vẫn cố gắng "đảng hóa nhà nước" (hay đảng hóa bộ máy quốc gia) và duy trì nguyên tắc “tổng bí thư phải là người Bắc kỳ biết lý luận”. Hai nhiệm kỳ của ông Trọng đã thành công phát nát bét chủ trương "nhà nước hóa đảng" của ông Ba X.
“Đảng hóa nhà nước” là chủ trương "nặc danh hóa" quyền lực quốc gia. Tức là người sử dụng quyền lực quốc gia không bị chi phối bởi pháp luật.
Ông Trọng đã đi ngược lại nguyên tắc "Etat de Droit" (VN dịch là “nhà nước pháp quyền”), tức quốc gia được xây dựng trên các hệ thống pháp luật. Ông Trọng đã thành công hạ bệ công lý xuống dưới gót chân của đảng.
Nghe nói ông Trọng còn muốn ngồi lại thêm một nhiệm kỳ. Ý kiến khác lại nói ông Vượng sẽ thay thế ông Trọng.
Có cái gì khác cho đất nước nếu ông Vượng lên thay ông Trọng ?
Sẽ chẳng có gì mới. Ông Vượng chỉ là "cái bóng", là phiên bản "cóp py" ông Trọng. Tức ông Vượng chỉ là ông Trọng thứ hai mà thôi!
Theo tôi, ý kiến lặp đi lặp lại từ thời ông Đỗ Mười, ông Nông Đức Mạnh. Muốn VN thoát khỏi cảnh nghèo hèn thì phải "pháp trị hóa nhà nước". Sau đó là dân chủ hóa chế độ.
Bước đầu của việc "pháp trị hóa nhà nước" phải là "nhà nước hóa đảng". Tức là đảng phải phục tùng pháp luật nhà nước. Đảng phải có "tư cách pháp nhân" như những đoàn thể tư nhân khác. Đảng phải có trách nhiệm trước pháp luật về những chuyện mình làm...
Không áp dụng mô hình "quốc gia pháp trị" (Etat de Droit) thì nỗ lực của quốc dân, mồ hôi, nước mắt, trí tuệ... đều hoài công. Công trình xây dựng một đất nước tốt đẹp trở thành việc củng cố một tập đoàn mafia mà trong đó "quyền lực quốc gia" cũng trở thành một món hàng mua bán (như hiện nay).
Vấn đề là ai là "nhân vật" trong đảng có khả năng và uy tín để thay đổi chế độ ?
Ông Vượng vô danh tiểu tốt nổi lên nhờ núp vào cái bóng của ông Trọng ? Ông Phúc với tầm nhìn hạn hẹp và đầu óc ích kỷ địa phương ? Bà Ngân với kiến thức pháp luật quê mùa ? Ông Tô Lâm với hai bàn tay nhuộm máu ?
Không đưa tầm mắt rời khỏi giàn đảng viên "cá đối bằng đầu" thì làm gì tìm ra người có được một khả năng và kiến thức để “kiến tạo đất nước” và "xoay vần thời cuộc" ?.
dimanche 20 septembre 2020
Phải chấm dứt cái ngu “cầm cu chó đái”.
Chỉ tính từ sau Thế chiến thứ II, đứng về phe “thắng trận” hay “thua trận”, VN đã nhiều lần đóng vai “cầm cu chó đái”.
Trong cuộc chiến tranh lạnh, miền Nam tức VNCH đứng về phe Mỹ, tức phe “chiến thắng”. Chiến tranh lạnh chấm dứt, đế quốc cộng sản Liên Xô sụp đổ cùng với hệ thống XHCN Đông Âu. Nước Mỹ “vô địch”, trở thành bá chủ thế giới. Các đồng minh đứng chung với Mỹ trong cuộc chiến, không ngoại lệ, tất cả đều “thắng lớn”. Những nước vốn rất nghèo như Singapour, Nam Hàn, Thái lan… nhờ chiến tranh VN mà trở thành “rồng”, thành “cọp”.
VNCH đứng với Mỹ, dùng máu xương thanh niên Việt chiến đấu cho tới viên đạn cuối cùng, bề mặt là “bảo vệ thành trì thế giới tự do”, nhưng bề trong là giúp Mỹ hòa TQ để chống LX. Mỹ đạt được mục tiêu. Mọi đối thủ sừng sỏ của Mỹ hoặc bị sụp đổ (như LX) hoặc đứng về phía Mỹ (như TQ) để hợp tác “làm ăn kinh tế thị trường”. Mỹ trở thành đại cường duy nhứt trên thế giới. Nhưng VNCH lại thua “hết láng”. VNCH mất hết là vì VNCH “cầm cu chó đái”. Đứng chung với Mỹ mà không yêu sách một kết ước nào có giá trị pháp lý ràng buộc giữa hai bên.
Trong khi miền Bắc VNDCCH đứng về khối cộng sản đối địch. Miền Bắc đánh miền Nam có nhiều lý do. Nổi cộm là lý do (cầm cu chó đái) “ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung quốc”. VNDCCH là dùng máu xương thanh niên Việt bề mặt để “giải phóng miền Nam”, nhưng bề trong là “bảo vệ thành trì xã hội chủ nghĩa”, giúp cho Liên Xô giành vị trí đại cường số một trên thế giới.
VNDCCH “trúng số độc đắc” lấy được miền Nam. VNDCCH làm gì với “chiến lợi phẩm” vĩ đại là miền Nam? Không có gì, ngoài cái ngu “kiêu ngạo cộng sản” để rồi “kết thù” với Trung quốc và các nước chung quanh.
Một khoảng thời gian dài, từ 1975 đến 1991, nước VN thống nhứt trở thành “lực lượng xung kích” của thế giới vô sản do LX cầm đầu. Đây là khoảng thời gian “cầm cu chó đái” lâu dài và ngu xuẩn nhứt trong lịch sử. TQ bắt tay với Mỹ, trả thù VN với âm mưu đưa VN vào chiến tranh với Campuchia, làm cho VN “chảy máu” tới chết. Rốt cục LX sụp đổ, kéo theo thành trì XHCN ở Đông Âu. Để khỏi sụp đổ theo, VN phải “cống” Campuchia cho TQ để “cầu hòa”. Từ 1991 đến nay, đảng CSVN trở thành một “cái bóng”, một “bộ phận” của đảng CSTQ.
“Đi” với TQ với một tư cách yếu kém như vậy, lãnh thổ, quyền và lợi ích của VN trên Biển Đông, từ nhiều năm nay, dĩ nhiên là bị TQ xâm lược, đồng thời VN phải tuân thủ những yêu sách ngang ngược, phi lý của TQ.
Bây giờ trước nguy cơ xung đột Mỹ-Trung. Đại cường đang lên TQ thách thức tư thế độc tôn trên thế giới của Mỹ.
VN bây giờ quyết định đứng về phía nào ?
Câu hỏi (coi bộ) hay. Coi lại kinh nghiệm lịch sử, đứng về phía chiến thắng hay chiến bại, VN đều có thể bị thua sạch túi.
Những kẻ “cuồng Trump” hô hào đứng về phía Mỹ. Dĩ nhiên, Mỹ không bao giờ chấp nhận sự thách thức của TQ. Để củng cố vị thế của mình, Mỹ có thể giúp cho VN đánh TQ cho tới người VN cuối cùng. Ai trong những người này đã đặt ra câu hỏi: TQ te tua sụp đổ rồi VN được cái gì ?
Những người “cuồng Trump” đang đi vào vết xe đổ của VNCH. VNCH đứng về phía chiến thắng nhưng thua sạch túi. Vô số những người “cuồng Trump” là người Việt (VNCH cũ) sống bên Mỹ.
Hay đứng về TQ để bị “te tua” như TQ ?
Thử xét bài học lịch sử khác để học kinh nghiệm. Đó là trường hợp Thái lan trong thời kỳ trước và sau Thế chiến Thứ II.
Thời kỳ Nhật chinh phục Trung hoa và Châu Á, vua Xiêm tìm cách ký hiệp ước với Nhật để không bị Nhật xâm lược. Hiệp ước Xiêm-Nhật năm 1930 được ký kết. Năm 1932, tướng Plaek Phibulsongkhram (gọi tắt là Phibul) thân Nhật, đảo chánh hoàng đế Thái lan lên nắm quyền hành. Xiêm đổi tên nước là Thái Lan, ký hiệp ước “liên minh” với Nhật năm 1937. Dựa vào Nhật, Thái lan đã đòi lại những vùng lãnh thổ (đã ký nhượng với Anh và Pháp) như các vùng đất thuộc Miên, Mã Lai, một vùng thuộc Ấn Độ, thuộc Miến Điện, vùng phía nam Trung Hoa, thậm chí Bắc Kỳ của Việt Nam và Tây Tạng. Pháp phải nhượng cho Thái các tỉnh Battambang, Siemreap, Kompong Thom, Pursat và Strung Treng (thuộc Kampuchia) cũng như vùng hữu ngạn sông Cửu Long (thuộc Lào). Tức là lãnh thổ Thái Lan được phân định với Đông Dương thuộc Pháp là sông Cửu Long. Ngày 25 tháng giêng năm 1942, Thái tuyên chiến với Anh và Hoa Kỳ. Quân Thái tham gia cuộc xâm lăng tại Miến Điện, dành lại các vùng đất trước đó họ có đòi hỏi như Siang Tung và Mongpan (phía bắc Thái Lan hiện nay) cũng như lấy lại các vùng đất thuộc Mã Lai (nhượng cho Anh năm 1909) là các tỉnh Perlis, Kedah và Kelantan.
Nhưng đến năm 1944, thủ tướng Plaek Phibulsongkhram, nắm được tình hình nên đã tiên đoán sự thất bại của Nhật từ năm 1944. Ông này từ chức, nhường quyền lại cho ông Pridi Phanomyong, nguyên là một giáo sư Luật, là người có khuynh hướng thân Mỹ, chống lại việc hợp tác với Nhật. Ông Pridi nương theo phe đồng minh, ve vãn Hoa Kỳ để được làm đồng minh với Mỹ.
Rốt cục, Thái lan là quốc gia “hưởng lợi” nhiều nhứt trong Thế chiến Thứ hai. Họ luôn đứng về phe “chiến thắng” và luôn được lợi dụng hoàn cảnh để đạt được lợi ích của quốc gia. Họ đứng vào phía Nhật để chống Anh và Pháp để có lợi ích về lãnh thổ. Nhưng họ không bị liệt vào phe “thất bại” cùng với Nhật. Vì khi thấy Nhật sắp thua, họ liền đứng về phía Mỹ.
Trở lại vấn đề, VN đứng về phía nao trong cuộc xung đột Mỹ-Trung ?
Theo tôi, VN phải thay đổi. VN phải dân chủ hóa chính trị, phải nhìn nhận các lực lượng “đối lập chính trị” đồng thời lắng nghe tiếng nói của tất cả các bên. Không có “đối lập”, VN đứng vào phía nào cũng thua sạch túi.